Bối cảnh Sự bành trướng của Macedonia dưới triều đại Philippos II

Hy Lạp vào đầu thế kỷ thứ 4 TCN

Quyền bá chủ của Thebes ở Hy Lạp từ năm 371-362 TCN.

Sau khi cuộc chiến tranh Peloponnisos kết thúc, thành bang quân phiệt Sparta đã có thể áp đặt quyền bá chủ của nó đối với khu vực trung tâm của Hy Lạp Cổ điển (khu vực Peloponnissos và khu vực đất liền Hy Lạp nằm phía nam Thessaly), những quốc gia thuộc khu vực này đã bị suy yếu nghiêm trọng bởi chiến tranh. Điều này khiến cho nhiều thành bang Hy Lạp khác vốn có truyền thống độc lập mạnh mẽ cảm thấy phẫn nộ và đã trực tiếp dẫn đến cuộc chiến tranh Corinth diễn ra từ năm 395–387 TCN.[10] Sau khi cuộc chiến tranh này kết thúc, Sparta vẫn giữ được nguyên vẹn quyền bá chủ của nó mặc dù chỉ giống như là một kết quả đến từ sự can thiệp của người Ba Tư mà dẫn đến cái gọi là Hòa ước của Nhà vua.[11] Tuy nhiên, sự thống trị của người Sparta lại tỏ ra mỏng manh[11] và trong thập kỷ tiếp theo người Thebes sẽ nổi dậy chống lại Sparta.[12] Người Sparta đã không thành công trong việc dập tắt cuộc nổi dậy này và điều này đã khiến cho Thebes độc lập trên thực tế.[12] Tiếp theo, sau vài năm xung đột lẻ tẻ, người Thebes cuối cùng đã đối đầu với Sparta trong trận Leuctra (371 TCN), và dưới sự lãnh đạo của Epaminondas, họ đã giáng cho quân đội Sparta một thất bại nặng nề chưa từng có và đồng thời khiến cho vị vua Sparta là Cleombrotos I tử trận.[13][14]

Sau chiến thắng này, Epaminondas đã xâm lược Peloponnisos vào năm 370 TCN và bắt đầu phá vỡ nền tảng sự thống trị của người Sparta. Điểm tựa cho sức mạnh của người Sparta đó là lao động cưỡng bức của những người helotMessenia, điều này cho phép toàn bộ nam giới Sparta có thể dành toàn lực cho chiến tranh.[15] Trước kia chế độ huấn luyện tập trung vào quân sự này đã cho phép Sparta phát huy được tối đa sức mạnh quân sự vượt quá quy mô dân số nhỏ bé của mình. Tuy nhiên, sau thất bại tại Leuctra, người Sparta đã không thể chống lại cuộc xâm lược của Epaminondas, ông ta đã hành quân tới Messenia và giải phóng các helot, điều này đã vĩnh viễn làm cho Sparta suy yếu.[15][16] Người Thebes tiếp đó mở rộng quyền lực của họ ra toàn bộ Hy Lạp và thay thế hoàn toàn quyền bá chủ của người Sparta bằng của chính họ.[17][18] Hai vị tướng người Thebes là Pelopidas và Epaminondas đã tiến hành các chiến dịch trên khắp Hy Lạp trong suốt 9 năm tiếp theo để mở rộng quyền lực và ảnh hưởng của Thebes.[18] Năm 362 TCN, Epaminondas đã lần thứ tư xâm lược Peloponnisos và đỉnh điểm của chiến dịch này là trận Mantinea, tại trận chiến này gần như toàn bộ các thành bang Hy Lạp đều tham chiến, họ đã đứng về phe này hoặc phe kia.[19] Mặc dù người Thebes cùng đồng minh của họ giành chiến thắng tại Mantinea, Epaminondas đã tử trận và Thebes cũng chịu tổn thất nặng nề.

Những năm xung đột mà vốn là kết quả từ những nỗ lực nhằm cải tổ lại Hy Lạp của Thebes đã khiến cho phần lớn đất nước mệt mỏi và kiệt sức; do đó tất cả các thành bang Hy Lạp đã ký kết một hiệp ước chung (chỉ có duy nhất Sparta chống lại) và là hệ quả từ trận Mantinea.[20] Với việc Epaminondas tử trận và phải chịu tổn thất nặng nề về nhân lực ở Mantinea, người Thebes đã quay trở lại với chính sách mang tính phòng ngự nhiều hơn của mình và chỉ trong vòng vài năm sau đó Athens đã thay thế họ để đứng đầu hệ thống chính trị của người Hy Lạp, và ảnh hưởng của Thebes đã nhanh chóng phai mờ dần ở phần còn lại của Hy Lạp.[16] Do đó người Athen và liên minh thứ hai của họ sẽ là đối thủ chính của Macedonia trong việc tranh giành quyền kiểm soát đối với những vùng đất thuộc phía bắc Aegea, đồng thời tình trạng chiến tranh không ngừng giữa Macedonia và Athens cũng là một trong những chủ đề chính của thời kỳ này.[21]

Sự bành trướng của Macedonia dưới triều đại Philippos II của Macedonia

Philippos lên ngôi

Năm 360 TCN, người Dardani, một bộ lạc ở Illyria, đã đánh bại quân đội Macedonia dưới sự lãnh đạo của Perdiccas III và khiến cho Perdiccas cùng với 4,000 binh sĩ của ông tử trận. Vào thời điểm đó, người Illyri đang chuẩn bị xâm lược Macedonia còn người Paionia thì lại đang tàn phá lãnh thổ của người Macedonia, ngoài ra người Thraci cũng đang chuẩn bị xâm lược nhằm ủng hộ một người tranh giành ngai vàng tên là Pausanias, cũng như là người Athen, họ ủng hộ một người tiếm vị khác có tên là Argeos.[22] Nói tóm lại, Macedonia lúc này đang rơi vào một cuộc khủng hoảng khác.[23]

Con trai và cũng là người kế vị trên danh nghĩa của Perdiccas, Amyntas IV, lúc này vẫn đang còn thơ ấu. Philippos, người con trai duy nhất còn sống của Amyntas III, đã là ứng cử viên sáng giá nhất để cai trị Macedonia và quân đội có thể đã tôn ông lên làm vua.[24] Cũng có khả năng rằng ban đầu ông đã được tôn lên làm nhiếp chính cho người cháu Amyntas IV và sau này ông đã cướp ngôi vua của Amyntas, mặc dù vậy Philippos cũng đã không sát hại ông ta.[24] Dù thế nào đi chăng nữa, Philippos II đã trở thành vua vào năm 359 TCN và bắt đầu nỗ lực hết mình để cứu Macedonia khỏi sự diệt vong.[25]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Sự bành trướng của Macedonia dưới triều đại Philippos II http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://old.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per... http://www.perseus.tufts.edu/cgi-bin/ptext?doc=Per...